Giới trẻ bây giờ vừa ảo tưởng sức mạnh vừa thích phô trương hào nhoáng
Chính xác là như vậy, bây giờ
ở đời bản thân mình phải biết mình là ai, đang ở mức độ nào và vị trí nào trong
xã hội. Để rồi từ đó biết được, mỗi một người chúng ta phải cố gắng ra sao cho
việc kiếm miếng cơm manh áo.
Bạn thân của tôi có một cô
em chuẩn bị tốt nghiệp Đại học. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như con bé cứ
mạnh miệng tuyên bố:
"- Ra trường bây giờ ấy mà lương không 1.000, 2.000 đô
là em không có làm, gì chứ học Ngoại thương phải có giá của nó".
Tôi cũng không biết mức
lương em ao ước có quá cao với một cử nhân vừa ra trường, dù là trường top
không, nhưng vấn đề là các bạn trẻ bây giờ lại lấy đó làm thước đo để khoe
khoang, sĩ diện với người khác. Ảo tưởng đã đành, nhưng sự không khiêm tốn,
thích phô trương hào nhoáng mới là cái đáng sợ.
Giới trẻ bây giờ vừa ảo tưởng sức mạnh vừa thích phô trương hào nhoáng |
Tôi có đem vấn đề nhức nhối
này nói với cậu bạn đã du học và hiện đang làm việc cho một công ty đồ họa tại
Nhật, mới vỡ lẽ nhiều thứ hay ho. Cậu ấy nói giá trị của một con người được
đánh giá xuất phát từ nội tâm chứ không phải danh vọng hay vẻ bề ngoài. Thế nên
đừng lấy mức lương là tiêu chuẩn cho việc một người có tài giỏi hay không, công
việc hay sự nghiệp của người đó có thành đạt hay không. Đó chính là sự ảo tưởng
về bản thân, không nhận thức được giá trị của mình. Cứ lao tâm khổ sở vì những
bề nổi không thật ấy, chẳng khác nào người bất hạnh nhất trên đời.
Một cô gái khác sau khi tốt
nghiệp Trung cấp về điều dưỡng, đáng ra cô có thể làm trong phòng mạch tư với mức
lương chỉ khoảng 3 triệu đồng để lấy kinh nghiệm trước khi tìm chỗ làm tốt hơn
thì cô ... ở nhà. Cô ấy chấp nhận hàng ngày đói đến mức chỉ đủ tiền ăn mỳ tôm
cũng được, chứ đi chơi với bạn mà nói mức lương đó ra thì quá ngượng. Cô lý giải
"- Thà bảo rằng tao đang chờ chỗ A, chỗ B gọi, còn hơn mang tiếng cũng đi
làm mà lương bèo bọt".
Nếu bạn vừa ra trường, nếu
không phải là người có năng lực xuất chúng thì việc đầu tiên cần nhất là bạn phải
có va vấp, có kinh nghiệm và phải chấp nhận làm những việc, những vị trí
"không oai". Không ai vừa chân ướt, chân ráo đi làm đã được lương
cao, vị trí đẹp nếu không trả giá bằng năng lực thực sự.
Thời gian đầu, như tôi đi
làm cũng chỉ mong muốn mức lương vài triệu một tháng là tốt lắm rồi. Việc đầu tiên
tôi vui mừng là vì mình không phải ăn bám bố mẹ nữa. Bao nhiêu năm họ chắt chiu
nuôi tôi học hành, giờ tôi bớt cho họ được một gánh nặng. Còn sau đó là phụ thuộc
vào bản thân tôi. Nếu tôi cố gắng, chăm chỉ, có trách nhiệm, ham học hỏi và
thêm một chút may mắn nữa thì việc thăng tiến là đương nhiên. Tôi không nghĩ mọi
người sẽ nhìn vào quãng thời gian cố gắng đó của tôi rồi chê tôi là sao lương
thấp, sao vị trí không oai, sao lại bị sai vặt.
Ai đi làm chả mong lương
cao, được làm lãnh đạo, nhưng cái gì cũng phải có thời gian, có trải nghiệm và
có cống hiến. Cứ thử nhìn vào đội ngũ lãnh đạo của các công ty mà xem, những
người có mức lương cao đều phải từ chức Trưởng phòng trở lên. Họ cũng đã gắn bó
lâu hoặc có nhiều năm kinh nghiệm, chứ những người trẻ mới ra trường, đặc biệt
là những cô gái luôn đặt yêu cầu xa vời như vậy thì đến bao giờ mới kiếm được
miếng cơm manh áo, đến bao giờ mới va vấp được với đời nhỉ.
Có người kiểu gì cũng sẽ có
quan điểm trái với tôi, nói rằng giấc mơ nghìn đô là có thật. Vâng, dĩ nhiên là
nó có thật nhưng là có thật trên đầu ngón tay. Sao vẫn còn những người trẻ ngờ
nghệch hỏi:
"- Em phải học tập và làm việc ra sao, để ra trường những công
ty sẵn sàng chi trả em với mức lương 2,000 đô/tháng".
Xin thưa, đừng hỏi
là phải học tập ra sao các cô gái trẻ ạ. Bạn có thể học tốt, nhưng nó chỉ là kiến
thức sách vở thôi. Ra đời còn nhiều thứ mà bạn chưa biết bao giờ. Nếu bạn không
nắm bắt cơ hội, vận dụng năng lực thì mọi thứ vẫn dậm chân tại chỗ, nghìn đô
chưa thấy mà có khi vài ba triệu cũng chả nơi nào mời bạn đâu. Vậy lúc đó, bạn
sẵn sàng ăn bám bố mẹ à, hay tự kêu than rằng mấy công ty này yêu cầu thì cao,
lương thì ít mà bắt làm nhiều?
Tôi chợt nhớ đến câu chuyệnvề chú lừa xay gạo mình đã từng đọc đâu đó, chỉ vì ảo tưởng về sức mạnh bản
thân mà phải nhận lại kết cục đáng đời. Chú phải xay lúa cực nhọc mãi trong một
căn phòng không nhiều ánh sáng, cho đến ngày được đưa ra ngoài để chở một bức
tượng Phật xuống núi. Đi đến đâu mọi người cúi lạy đến đó, và dĩ nhiên chú lừa cứ
tưởng mọi người đang sùng bái mình. Từ đó cứ đòi xuống núi cho bằng được, không
muốn giã gạo nữa.
Và kết cục thì nhận lại được
gì, con lừa ngu ngốc đã cản đường một đám cưới và bị đánh cho te tua. Lúc quay
trở lại chùa mới nhận thức được giá trị của bản thân mình.
Hãy tìm kiếm một cơ
hội thực tế để giàu có, lúc mệt mỏi có thể bỏ hết tất cả ở lại
để đi du lịch. Còn hơn là ngồi đấy rồi mơ về giấc mơ lương ngàn đô nữa.
Nguồn: Webtretho
VIDEO HAY: Nữ sinh cảnh sát xinh đẹp với màn múa côn nhị khúc điêu luyện và ấn tượng
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác