Cuộc sống ngắn ngủi nhưng rất trọn vẹn [Truyện ngắn hay]
Tôi vuốt nhẹ những con gấu bông trước khi cho vào hộp. Đó là những kỷ vật cuối cùng của Nam, nhưng tôi vẫn quyết định gửi chúng cho những người hiện đang mang một phần thân thể của con trai tôi. Tôi ôm con gấu vào lòng mà tưởng như đang ôm đứa con trai bé bỏng của mình. Nếu Nam ở còn ở đây, thằng bé sẽ không chịu ngủ nếu không có con gấu bông này bên cạnh và không nghe tôi kể câu chuyện cổ tích nào đó.
Ngay từ khi mới sinh, Nam đã không may mắc một căn bệnh lạ về não. Bác sĩ thông báo rằng căn bệnh này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cậu bé. Và điều kinh khủng hơn là thời gian Nam ở bên cạnh chúng tôi rất ngắn ngủi. Ý thức được giá trị của thời gian, nên ngay từ nhỏ chúng tôi đã cố gắng bù đắp cho Nam bằng tất cả tình yêu thương của mình. Tuy nhiên, khi lớn lên, con trai tôi không hề để bệnh tật ảnh hưởng đến việc học hành. Hàng ngày, thằng bé kiên nhẫn nghe băng đọc sách và nhờ băng đọc để ghi lại đề bài cho các bài tập toán. Tối tối, tôi đọc cho nam nghe những lỗi sai trong các bài tập và giúp con học đánh vần. Nam học rất chăm chỉ và quyết tâm, như thể cậu bé nhận thức được rằng phải biết cách vượt qua số phận.
Nam rất thích được giúp đỡ mọi người. Nó hăng hái giúp các cụ già xách đồ từ chợ về nhà, hoặc sẵn sàng giúp hàng xóm quét dọn rác ở xung quanh khu vực họ đang sống. Nam thường xuyên tham gia biểu diễn múa rối trên phố để quyên góp tiền cho những trẻ em mắc bệnh đao (down). Tôi còn nhớ một lần, khi Phương, bạn của của Nam cần phải ghép thận, Nam đã nói với tôi “ước gì con có thể cho bạn Phương một quả thận của mình”.
Một buổi chiều định mệnh, sau gần 10 năm chống chọi với những cơn đau ở đầu, Nam đã bỏ cuộc. Kiên, chồng tôi thất thanh gọi tôi khi thấy Nam vật vã ôm đầu kêu đau, hơi thở gấp gáp rồi yếu dần. Tôi bàng hoàng, không tin vào mắt mình. Chỉ mới cách đây một giờ, chúng tôi còn dự tính kế hoạch đi chơi cho những ngày lễ sắp tới. Thế mà giờ đây Nam đang hôn mê, phải thở bình ô xy, và không có bất cứ dấu hiệu hồi tỉnh nào. Chúng tôi đã biết rằng sẽ có một ngày Nam rời xa chúng tôi mãi mãi, nhưng không ai nghĩ ngày đó lại đến sớm như thế.
Tôi òa khóc nức nở, và lay mạnh vai chồng “chúng ta có thể làm gì để Nam đừng ra đi hở anh?“. Anh siết chặt vai tôi, không nói lời nào.
– Nam muốn được hiến tặng các bộ phận cơ thể
Tôi nói với chồng khi chợt nhớ đến lần Nam muốn tặng cho Phương một quả thận.
– Đây là việc cuối cùng mà Nam muốn chúng ta làm, và cũng là việc cuối cùng chúng ta có thể làm cho con.
Vài giờ sau, Nam ra đi. Các bộ phận cơ thể của Nam đã được chuyển đến các cơ quan tiếp nhận các bộ phận cấy ghép.
Tôi đã không biết mình đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào vì mỗi khi nghĩ đến Nam tôi lại bật khóc. Sự mất mát trong trái tim tôi không gì có thể bù đắp nổi. Rồi một ngày khi tôi nghĩ mình không thể chịu đựng thêm được nữa thì tôi nhận được một lá thư từ cơ quan cấy ghép các bộ phận cơ thể. Tôi đọc lá thư mà nước mắt cứ tuôn trào.
Hai người phụ nữ ở An Giang đã được nhận thận của Nam. Cũng ở đó, gan của Nam đã cứu sống một người đang mòn mỏi chờ một lá gan thích hợp. Hai đứa trẻ khác đã được đến trường nhờ ghép tim van mới. Hai đứa trẻ nữa lại được nhìn thấy mọi vật vì có giác mạc mới.
Sự ra đi của Nam đã không vô ích. Số phận của bảy người, bảy cuộc đời đã được thay đổi. Dù thế nào, Nam vẫn hiện diện trong những kỷ niệm và ký ức của chúng tôi. Có người nói, cuộc sống của Nam thật ngắn ngủi, nhưng không, Nam đã sống một cuộc sống thật trọn vẹn và không ngắn ngủi chút nào cả. Nam đã làm sống lại và kéo dài được cuộc sống của nhiều người. Tôi hiểu rõ điều kỳ diệu con trai tôi mang đến thế giới này. Tôi đã bớt đau buồn. Người mẹ nào có thể đòi hỏi hơn thế từ đứa con của mình, người mẹ nào có thể tự hào hơn thế được nữa?
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác