Bài học về sự tôn trọng người khác - Bài học cuộc sống phải suy ngẫm
Ai cũng bảo người phụ nữ ấy quá đau khổ vì
chồng con đều bị bệnh chết nên đã hóa điên. Ngày nào bà ta cũng đầu tóc rũ
rượi, quần áo bẩn thỉu lang thang khắp ngõ ngách trong làng, nhặt rác để ăn và
cười nói luyên thuyên, mọi người ai gặp cũng tránh và họ còn đe lũ trẻ con
không được đến gần bà điên nếu không sẽ bị bà điên bắt về nhà nhốt lại.
Lũ trẻ nhỏ rất sợ bà điên, cứ nhìn thấy bà ở
đâu là chúng khóc thét lên nhưng lũ trẻ lớn hơn đã đi học như Carlos thì thấy
việc trêu chọc bà điên là một trong những trò chơi chúng thích nhất. Cứ đến giờ
đi học về là Carlos và nhóm bạn tập trung nhau lại để đi tìm xem bà điên đang
lang thang ở đâu để trêu bà. Bọn chúng nghĩ ra nhiều cách để làm cho bà điên
lên cơn gào thét và đuổi theo rồi cười với nhau rất sung sướng vì bà điên không
thể đuổi theo kịp chúng mà còn vấp ngã túi bụi.
Chiều hôm ấy, lũ trẻ thấy người phụ nữ điên
đang thơ thẩn ngắt hoa dại bên bờ hồ cài lên mái tóc rối bù, chúng bèn núp sau
các thân cây và nhặt sỏi ném, mỗi lần ném trúng bà điên chúng lại cười ré lên
với nhau. Bà điên đau quá gào lên chửi bới và túm váy chạy đuổi theo lũ trẻ.
Bọn trẻ chạy toán loạn, vừa chạy vừa quay lại lè lưỡi trêu bà điên. Carlos chạy
cuối cùng bỗng nhiên bị vấp vào bụi cỏ ngã sấp xuống đường, một chiếc giày văng
ra bay xuống hồ. Carlos sợ hãi đến tê dại cả người. Lúc này lời đe của người
lớn mới vang lên trong đầu cậu khiến cậu cứ thế khóc nức nở vì quá sợ.
Bà điên chạy đến, Carlos theo phản xạ giơ tay
lên đỡ vì nghĩ chắc chắn sẽ bị đánh. Nhưng không, bà điên cúi xuống đưa tay ra
kéo cậu bé đứng dậy, một tay phủi quần áo cho cậu rồi nói giọng rất nhẹ nhàng:
“Đừng khóc con trai, đứng đây để ta tìm chiếc giày kia cho, không mất đâu mà
sợ”. Nói rồi bà điên túm váy lên trên đầu gối, lội xuống hồ và vớt chiếc giày
lên cho Carlos. Bà điên bảo Carlos mang về nhà treo lên dây cho khô, rồi còn
dặn lần sau đừng chạy nhanh để vấp ngã. Bà điên giục cậu bé đi về nhà còn bà
lại quay lại ngắt hoa và khe khẽ hát.
Carlos đi về nhà với những cảm xúc lẫn lộn,
đâu đó cậu cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng, dặn dò của bà điện giống như của
mẹ, bà đâu phải là người phụ nữ kinh khủng như mọi người vẫn nói, bà chỉ là một
người phụ nữ bất hạnh mà thôi. Từ hôm ấy trở đi, Carlos không tham gia vào các
trò trêu chọc của đám bạn nhưng cậu cũng không dám khuyên bảo đám bạn không
trêu chọc bà điên nữa vì cậu sợ chính mình sẽ bị trêu chọc.
Cho đến một ngày, bà điên bị ngã xuống hồ và
chết đuối. Carlos cho đến bây giờ đôi lúc nghĩ lại vẫn thấy hối hận vì cậu chưa
nói được một lời xin lỗi và cảm ơn bà, xin lỗi vì đã trêu chọc mà quên mất bà cũng là một con người, cảm ơn vì bà đã ân cần, giúp đỡ và dặn dò như một người
mẹ. Và quan trọng là bà điên đã dạy cho Carlos bài học làm người đầu tiên, bài
học về sự tôn trọng người khác cho dù họ có là ai đi chăng nữa vì bất cứ là ai
họ cũng có quyền được người khác tôn trọng.
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác