Phụ nữ càng vụng về, hậu đậu lại càng sống vui vẻ hạnh phúc
Người xưa nói rằng, vô lo vô nghĩ sẽ khiến cho cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn, vui vẻ hạnh phúc hơn. Với những người phụ nữ thì điều này lại càng đúng, họ càng vụng về hậu đậu bao nhiêu thì cuộc sống của họ càng thoải mái hạnh phúc bấy nhiêu.
Phụ nữ càng vụng về, hậu đậu lại càng sống vui vẻ hạnh phúc |
Hồi còn đi học đại học, tôi có bà cô giáo từng đi học tiến sĩ
ở Úc. Có lần cô kể với chúng tôi một trải nghiệm thú vị. Số là cô tôi khi ở Úc
có người hướng dẫn là một bà giáo sư tính tình vui vẻ, thân thiện. Vào một ngày
chủ nhật đẹp trời, bà ấy mời cô tôi đến nhà cùng nấu ăn một bữa. Món ăn hôm đó
dĩ nhiên là … món phở truyền thống của Việt Nam (sao người nước ngoài họ thích
phở thế nhở, mình thấy món phở cũng bình thường thôi mà, thua bún bò xa lắc!).
Lúc món ăn được dọn ra bàn, ông chồng của bà giáo sư ấy gắp một miếng thịt bò trong tô phở trước mặt lên rồi hỏi cô tôi: “Thịt này cô thái phải không?”, cô tôi bèn hỏi lại: “Đúng vậy, nhưng có gì sao?”. Ông ấy bèn cười rồi nói: “Tôi cũng đoán vậy vì vợ tôi không thái được miếng thịt mỏng thế này đâu!”. Mọi người cùng phá lên cười. Cô tôi bèn giải thích là đã học nấu ăn từ nhỏ và mẹ luôn căn dặn là thái thịt thì phải thái cho mỏng, như vậy nấu mới ngon. Phụ nữ Việt đảm đang ai cũng biết thái thịt mỏng cả, con gái mà thái miếng thịt dày quá, xào hay nấu lên dai nhách là bị la ngay, bị chê là con gái không khéo léo.
Bà giáo sư ấy nghe cô tôi nói thế liền cười:
“Giờ tao hiểu phụ nữ Á Đông tụi bây sao lại khổ thế rồi, vì khéo léo quá, chứ
như tao thì tao nấu sao chồng tao phải ăn vậy”.Lúc món ăn được dọn ra bàn, ông chồng của bà giáo sư ấy gắp một miếng thịt bò trong tô phở trước mặt lên rồi hỏi cô tôi: “Thịt này cô thái phải không?”, cô tôi bèn hỏi lại: “Đúng vậy, nhưng có gì sao?”. Ông ấy bèn cười rồi nói: “Tôi cũng đoán vậy vì vợ tôi không thái được miếng thịt mỏng thế này đâu!”. Mọi người cùng phá lên cười. Cô tôi bèn giải thích là đã học nấu ăn từ nhỏ và mẹ luôn căn dặn là thái thịt thì phải thái cho mỏng, như vậy nấu mới ngon. Phụ nữ Việt đảm đang ai cũng biết thái thịt mỏng cả, con gái mà thái miếng thịt dày quá, xào hay nấu lên dai nhách là bị la ngay, bị chê là con gái không khéo léo.
Rồi cả hai vợ chồng lại phá lên cười. Cô tôi thì thấy lời đó
chí lí lắm. Nhìn bà giáo sư của mình thái có củ hành thôi cũng miếng dày miếng
mỏng rồi quay lại thấy ông chồng vẫn vui vẻ ngồi ăn, lại ngẫm lại chuyện thái
thịt của phụ nữ Việt, cô bèn đúc kết rằng phụ nữ xứ mình khổ chỉ vì khéo léo
quá!
Phụ nữ càng vụng về, hậu đậu lại càng sống vui vẻ hạnh phúc |
Lớp học tôi khi ấy âm thịnh dương suy, cả đám
bèn nháo nhào lên, gật gù kêu đúng thế, đúng thế. Có đứa ngoài miền Trung còn
bảo nó được “luyện” thái thịt heo cho món thịt heo bánh hỏi trong các ngày giỗ
lễ đến mức bây giờ đã đạt đến trình độ cao siêu là “mỏng như lá lúa”. Tôi thấy
phụ nữ mình có nhiều người thái thịt mỏng đến độ các chef đầu bếp cũng phải
chào thua. Đàn ông ta thường ca ngợi phụ nữ ta là đảm đang khéo léo, đàn ông
ngoại đâu có khen phụ nữ ngoại khéo léo đảm đang đâu. Thế nên, vì lời ngợi ca
ấy mà phụ nữ ta lấy việc thái thịt mỏng làm “tiêu chí phấn đấu” trong việc bếp
núp. Và cuối cùng cái câu “Phụ nữ thái thịt càng mỏng thì càng khéo léo” đã âm
thầm đi vào tâm thức của phụ nữ ta như một điều “tâm niệm”!
Mà không chỉ có mỗi chuyện thái thịt không đâu, tất tần tật việc gì phụ nữ ta cũng cố gắng chu toàn cho bằng được. Thiệt ra thì chị em đang tự làm khổ mình bằng đủ loại tiêu chuẩn xác nhận “gái ngoan gái khéo” đấy. Khéo léo quá làm chi cho khổ? Sao cứ phải cố gắng cầu toàn trong công việc bếp núc nhà cửa? Chính sự cầu toàn của chị em trong việc nội trợ đã “chiều hư” các anh nhà. Chị em càng khéo léo, các anh càng đòi hỏi. Rồi thì phải khéo hơn, khéo hơn, khéo hơn nữa … Việc nào cũng cần phải thật hoàn mỹ mà phụ nữ cũng chỉ có 24h mỗi ngày như đàn ông thôi!
Tôi có bà chị họ, đến năm 30 tuổi vẫn chẳng biết làm gì, nấu nướng thì ôi thôi dở tệ. Lúc mới quen anh rể, chị chẳng buồn tỏ vẻ gái giỏi gái khéo, chị thẳng thắn thú nhận với anh là chẳng biết nấu nướng gì. Ngày ra mắt nhà chồng, anh dẫn chị về quê rồi thì thầm với mẹ mình là: “Mẹ ơi mẹ, con dâu tương lai của mẹ hổng biết làm gì đâu”. Mẹ chồng chị tôi lại chỉ cười hề hề, xuống bếp tiếp tục nấu nướng và nhất quyết không cho chị tôi phụ giúp. Hai vợ chồng chị tôi sống riêng ở thành phố, cho đến giờ chị đã gần 40 mà kỹ năng nấu ăn chẳng khá hơn chút nào (vì anh rể mới là “đầu bếp” chính trong nhà). Thế nên chị em nào mà có “lỡ” khéo léo, đảm đang quá thì cũng chớ thể hiện hết cái sự khéo ấy của mình, còn những chị em nào vụng về thì cũng đừng cố tỏ ra khéo léo đảm đang làm gì cho mệt tấm thân. Đàn ông họ hay đòi hỏi, đòi người phụ nữ của mình phải được thế này thế kia. Chị em mình càng nỗ lực thay đổi để chiều ý họ bao nhiêu thì họ càng được nước lấn tới, được voi đòi tiên. Tôi thấy chị em cứ vô tư mà sống là sướng thân nhất. Cứ nhìn bà chị của tôi thì biết.
Vì thế các chị em hãy “thả lỏng” bản thân mình đi, khả năng đến đâu thì làm đến đó. Phụ nữ cũng có “quyền” vụng về chứ, nhân vô thập toàn mà! Chị em nên để dành tâm sức cho công việc ngoài xã hội nữa thay vì tập trung quá mức cho công việc nội trợ. Mà nhiều khi bớt lo toan việc nhà, chị em sẽ thấy thoải mái hơn, mà tinh thần thoải mái thì càng thêm tươi trẻ (biết đâu các anh vì thế lại càng mê các chị hơn). Còn các anh nhà ta hãy thôi ngợi ca các chị em là đảm đang, khéo léo đi mà nên bắt chước mấy ông Tây nịnh mấy bà đầm là thông minh, bản lĩnh, xinh đẹp, cá tính.
Mà không chỉ có mỗi chuyện thái thịt không đâu, tất tần tật việc gì phụ nữ ta cũng cố gắng chu toàn cho bằng được. Thiệt ra thì chị em đang tự làm khổ mình bằng đủ loại tiêu chuẩn xác nhận “gái ngoan gái khéo” đấy. Khéo léo quá làm chi cho khổ? Sao cứ phải cố gắng cầu toàn trong công việc bếp núc nhà cửa? Chính sự cầu toàn của chị em trong việc nội trợ đã “chiều hư” các anh nhà. Chị em càng khéo léo, các anh càng đòi hỏi. Rồi thì phải khéo hơn, khéo hơn, khéo hơn nữa … Việc nào cũng cần phải thật hoàn mỹ mà phụ nữ cũng chỉ có 24h mỗi ngày như đàn ông thôi!
Tôi có bà chị họ, đến năm 30 tuổi vẫn chẳng biết làm gì, nấu nướng thì ôi thôi dở tệ. Lúc mới quen anh rể, chị chẳng buồn tỏ vẻ gái giỏi gái khéo, chị thẳng thắn thú nhận với anh là chẳng biết nấu nướng gì. Ngày ra mắt nhà chồng, anh dẫn chị về quê rồi thì thầm với mẹ mình là: “Mẹ ơi mẹ, con dâu tương lai của mẹ hổng biết làm gì đâu”. Mẹ chồng chị tôi lại chỉ cười hề hề, xuống bếp tiếp tục nấu nướng và nhất quyết không cho chị tôi phụ giúp. Hai vợ chồng chị tôi sống riêng ở thành phố, cho đến giờ chị đã gần 40 mà kỹ năng nấu ăn chẳng khá hơn chút nào (vì anh rể mới là “đầu bếp” chính trong nhà). Thế nên chị em nào mà có “lỡ” khéo léo, đảm đang quá thì cũng chớ thể hiện hết cái sự khéo ấy của mình, còn những chị em nào vụng về thì cũng đừng cố tỏ ra khéo léo đảm đang làm gì cho mệt tấm thân. Đàn ông họ hay đòi hỏi, đòi người phụ nữ của mình phải được thế này thế kia. Chị em mình càng nỗ lực thay đổi để chiều ý họ bao nhiêu thì họ càng được nước lấn tới, được voi đòi tiên. Tôi thấy chị em cứ vô tư mà sống là sướng thân nhất. Cứ nhìn bà chị của tôi thì biết.
Vì thế các chị em hãy “thả lỏng” bản thân mình đi, khả năng đến đâu thì làm đến đó. Phụ nữ cũng có “quyền” vụng về chứ, nhân vô thập toàn mà! Chị em nên để dành tâm sức cho công việc ngoài xã hội nữa thay vì tập trung quá mức cho công việc nội trợ. Mà nhiều khi bớt lo toan việc nhà, chị em sẽ thấy thoải mái hơn, mà tinh thần thoải mái thì càng thêm tươi trẻ (biết đâu các anh vì thế lại càng mê các chị hơn). Còn các anh nhà ta hãy thôi ngợi ca các chị em là đảm đang, khéo léo đi mà nên bắt chước mấy ông Tây nịnh mấy bà đầm là thông minh, bản lĩnh, xinh đẹp, cá tính.
Theo Webtretho
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác