Mẹ chồng tôi
Trong cuộc sống thường ngày, nhất
là trong quan hệ gia đình của người Việt ở nông thôn, việc tình cảm
mẹ chồng nàng dâu luôn được nhắc đến trong những vở kịch, những vở
cải lương thấm đẫm nước mắt nên ông bà ta thường nhắn nhủ với con
gái câu: "Con ơi đừng lấy chồng xa - Chim kêu vượn hú biết nhà má
đâu".
Khi lớn lên tôi cũng từng nghe câu
hát ấy, thế nhưng duyên nợ đưa đẩy rồi tôi cũng lấy chồng xa, quê
chồng tôi là cái nôi của chế độ phong kiến - xứ Quảng miền Trung. Khi
tôi yêu anh và quyết định đến với anh, rất nhiều lần má tôi tâm sự
cùng tôi, má tôi nói rất nhiều về việc lấy chồng xa, mẹ chồng phong
kiến miền Trung. Tôi vẫn còn nhớ má tôi dẫn dắt 1 câu của ông bà xưa:
Mẹ chồng - nàng dâu Chủ nhà - người ở thương nhau bao giờ Lúc đầu về
làm dâu tôi cũng rất sợ mẹ chồng vì như lời má tôi đã từng nói, ấy
thế nhưng may mắn thay mẹ chồng tôi không phải như vậy.
Ảnh minh họa |
Ngày rước tôi về làm dâu, trên
đường đi, mẹ chồng luôn ngồi cạnh, chăm lo hỏi han tôi có say xe không,
có khát nước không, có mệt không ... làm tôi cảm thấy quên đi bớt nỗi
buồn xa gia đình. Về sau là những tháng ngày mà tôi và mẹ chồng tôi
gắn bó nhau như mẹ và con gái. Mẹ kể khi mẹ về làm dâu nhà nội
chồng tôi, mẹ đã chịu nhiều khổ cực đến chừng nào nên giờ mẹ rất
thương tôi. Mẹ kể mẹ và ba chồng tôi phải vất vả thế nào để nuôi
nấng chồng tôi và các anh chị chồng khôn lớn. Ba mẹ đã từng thức
dậy lúc 02 giờ sáng để gánh trên vai gánh rau nặng gần cả trăm ký lô
chạy bộ hơn sáu cây số trong trời mưa giá lạnh đến chợ để bán chỉ
được chưa đến hai chục nghìn để mua thức ăn cho các con, để cho các
con được đến trường. Thức ăn mua được cũng chỉ là mắm muối và ít cá
vụn chứ cũng không đủ tiền để mua những con cá to béo ngậy. Hiếm hoi
lắm mới mua một ít thịt heo cho cả gia đình, những khi hiếm hoi đó
mẹ luôn nói với các con: "Mấy đứa cứ ăn thịt đi, để mỡ cho mẹ,
mẹ thích thịt mỡ", nhưng thực chất là mẹ nhường cho các con, mẹ
ăn miếng thịt mỡ cho mau ngán. Mỗi lần tôi nghe mẹ kể chuyện là mỗi
lần tôi rơi nước mắt.
Đến bây giờ tuổi đã tám mươi thì
mẹ lại lo lắng cho các cháu, vẫn ngày ngày cần cù, vẫn tiết kiệm
từng đồng để cho cháu khi cháu về thăm. Vì cuộc sống nên chúng con
không ở cạnh để chăm sóc cho cha mẹ được, cuôc sống của chúng con vẫn
còn nhiều khó khăn nên chúng con không thể lo chu toàn cho cha mẹ được.
Mẹ ơi, chúng con biết ơn mẹ nhiều
lắm, mẹ là người mẹ thứ hai của con, có dịp con sẽ về thăm mẹ, mẹ
nhé!
Tác giả Nguyễn Thị Trúc Ly
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác