Thầy ơi! Em yêu anh nhiều lắm - Truyện ngắn hay
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền
quê nghèo khổ, quanh năm chịu biết bao mưa dầm gió bão. Ở quê tôi, người ta thường
chỉ học để biết chữ, chứ làm gì có tiền mà học cao. Ba má tôi dù thiếu trước hụt
sau vẫn cố cho con ăn học đến nơi đến chốn. Anh em chúng tôi thương ba má nên đứa
nào cũng học giỏi và ngoan lắm.
Thời gian cứ dần trôi, tôi
vào đại học. Nơi xa lạ không quen biết ai, tôi chỉ ở ký túc xá cho rẻ tiền. Tôi
học hành chăm chỉ, không dám chơi với ai vì nghĩ mình đi học xa mà lại nhà
nghèo, có bạn bè nhiều đi ăn uống tốn kém. Bạn bè rủ, tôi không dám đi. Tôi
chăm chỉ nên học rất giỏi, lại hiền nên ai cũng mến. Là một cô gái nhà quê
nhưng tôi sở hữu làn da trắng hồng tự nhiên. Đám con trai trong lớp và bên
ngoài, từ những chàng công tử bột thành phố đến những anh sinh viên nghèo bắt đầu
để ý đến tôi. Bản chất nhà quê của tôi không thay đổi, tôi không ăn diện không
đua đòi. Tôi không phải lòng ai cả vì nghĩ phải lo học, sợ yêu đương ảnh hưởng
đến học hành thì uổng công cha mẹ tôi ngoài quê vất vả.
Thầy ơi! Em yêu anh nhiều lắm (ảnh minh họa) |
Trong số những người theo đuổi
tôi, có một người tôi gọi là thầy. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ đơn giản là thầy hay
quan tâm đến học trò của mình nên thấy bình thường. Hết năm đầu, thầy thổ lộ
tình cảm, nói rằng rất yêu tôi. Tôi cứ nghĩ thầy đùa. Thầy nói rất nghiêm túc rằng
thầy tính sẽ yêu em trong thầm lặng nhưng thấy tôi có nhiều vệ tinh vây quanh
quá nên sợ mất tôi nếu như không nói.
Tôi từ chối thẳng thừng chẳng
suy nghĩ gì: Tôi còn học, không muốn yêu đương, thầy có thể đi yêu một người
khác. Thầy nói cả cuộc đời này, thầy sẽ không yêu ai được nữa vì trái tim thầy
đã bị tôi lấy đi mất rồi. Thầy nói tôi không đồng ý thì thầy và tôi vẫn vui vẻ,
đừng ngại. Về phần thầy, nhiều sinh viên giàu có hay đồng nghiệp nữ yêu nhưng
thầy lại không yêu.
Tôi vừa học vừa đi làm thêm,
lại ăn uống sơ sài nên hôm đó giờ của thầy, tôi bỗng nhiên xỉu. Thầy bế tôi,
kêu xe chở tôi vào bệnh viện. Lúc tỉnh lại, tôi thấy thầy cầm tay tôi. Mắc cỡ,
tôi rút tay ra. Tôi đòi thầy bảo bác sĩ cho tôi về, thầy nhất quyết không cho
tôi về. Mấy đứa bạn tôi đến thăm, cô bạn cùng phòng bảo tối đến ở lại với tôi
nhưng thầy nói để thầy lo cho tôi. Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh giấc, thấy thầy ngủ, ngồi gục đầu lên chiếc gường, tay thầy vẫn nắm chặt
tay tôi. Tôi định rút tay mình ra mà sợ thầy thức giấc.
Sau hai ngày ở viện, tôi về
đi học trở lại. Lúc này, trong trường nhiều người biết thầy đã yêu tôi. Những
người thích tôi hăm he thầy còn người thích thầy lại răn đe tôi. Lúc đó, có cô
bạn can ngăn những người khác, ủng hộ tôi và thầy, rồi cô ấy kết bạn với tôi.
Hôm đó, cô ấy dẫn tôi về nhà
chơi. Tôi thật bất ngờ vì sự giàu có. Tôi như đi lạc vào giữa chốn hoàng cung,
chưa bao giờ tôi thấy căn biệt thự sang trọng như thế. Tôi ra về đúng lúc anh
cô ấy đi làm về. Tôi đứng nép một bên cho chiếc xe hơi vào. Anh xuống xe, bạn
tôi giới thiệu, tôi chỉ cúi đầu chào. Anh cứ nhìn tôi chằm chặp, rồi bảo tôi ở
lại ăn uống. Tôi sợ, từ chối ra về nhưng không được vì bạn tôi đã kéo vào và
anh đã ra khóa cổng. Từ đó anh để ý đến tôi, lúc nào cũng kêu em gái mời tôi đến
nhà. Thật sự tôi sợ không dám đến vì nhà bạn tôi quá giàu và tôi sợ ánh mắt
nhìn của anh. Anh cũng thường xuyên đến chỗ tôi ở. Thầy biết anh để ý tôi, tôi
thấy thầy buồn. Tôi chỉ nói em chưa yêu ai cả vì còn tập trung việc học.
Thấm thoắt đã hết năm hai.
Thầy vẫn ân cần bên tôi, không yêu ai mà cũng không dám mở lời nữa. Hôm đó lớp
đang liên hoan cuối năm, tôi nhận được cuộc điện thoại của má nói ba tôi bệnh
phải nhập viện. Thầy đòi đưa tôi về quê. Tôi không đồng ý. Thầy nói một mình
tôi về thầy không an tâm, có thể nhờ đồng nghiệp dạy thay cho thầy được. Khi
chúng tôi vào viện, ba cũng đỡ hơn rất nhiều.
Từ đó tôi và thầy mỗi ngày
thân thiết hơn, chúng tôi đi uống cà phê như hai người bạn. Khi tôi ra trường,
thầy mang một bó hoa thật to đến tặng tôi và chúc mừng tôi. Đến giờ phút này,
thầy mới hỏi: “Giờ em yêu anh được chưa?”. Tôi đỏ mặt gật đầu. Thầy ôm tôi quay
mấy vòng và kêu lên mình thật hạnh phúc.
Đám cưới diễn ra trong sự
hân hoan của hai bên gia đình và niềm hạnh phúc của tôi với thầy. Giờ đây đã 15
năm trôi qua, chúng tôi có một công chúa và một hoàng tử đáng yêu. Thầy vẫn
như xưa, vẫn nhẹ nhàng và vẫn thương yêu cô học trò như thuở nào.
Thầy ơi, em rất cám ơn thầy.
Em yêu thầy nhiều lắm. Thầy đã cho em hạnh phúc, em nguyện suốt đời này sẽ yêu
thương anh nhiều nhất. Anh, người thầy cũng là người chồng tốt của em và người
cha tốt của các con.
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác