Là con người, ai cũng có mặt trái của lương tâm
Mỗi người trong chúng ta đều có hai phần, phần thiện và phần ác. Phần thiện trong bài viết này tôi muốn đề cập đến đó là lương tâm. Phần ác ở đây tôi muốn nhắc đến là mặt trái lương tâm của con người. Trên đời, ai cũng nghĩ rằng bản thân mình tốt, bản thân mình là người có lương tâm, nhưng thực chất ẩn chưa trong con người lương tâm đó, cũng le lói những cái xấu, những cái nhỏ nhen đời thường, đó là mặt trái của lương tâm.
Là con người, ai cũng có mặt trái của lương tâm |
Có thể dùng cụm từ mặt
trái của lương tâm thì hơi khó nghe, vậy nên tôi chỉ nói là phía bên kia của lương tâm mà
thôi, vì lương tâm là ý thức đạo đức nơi mỗi con người, nếu nói mặt trái hóa ra
đó là những sự dối trá, đê hèn, bạc nhược hay sao? Không, ý tôi không muốn nói
thế, tôi chỉ muốn nói đến cái phía bên kia của lương tâm mà ai cũng có, phía đó
chưa hẳn là xấu xa tội lỗi, nhưng hình như ai cũng có mới lạ. Đó chính là việc
đồng hành với cái sai, cái xấu … mà chính tôi cũng như mọi người hay mắc phải,
nhưng chưa hẳn đã là đáng trách.
Thật đấy, biết đó là sai, là
không tốt, là không hay nhưng mình vẫn cứ hay làm mới lạ. Tôi thử đơn cử ra
nhé:
– Biết rằng ganh ghét là xấu
nhưng tự dưng thấy nhỏ đó đẹp hơn mình, ăn nói lưu loát và có duyên hơn mình, tự
dưng mình cũng cảm thấy tức tức ganh ganh làm sao ấy…
– Biết rằng có vợ rồi thì
không nên háo sắc, nhưng ra đường (kể cả có lúc đi với vợ) thấy cô nào đẹp đẹp
xinh xinh cũng ưa nhìn…
– Biết rằng không nên tham của
rơi, nhưng tự dưng thấy một bọc tiền của ai rớt nằm chình ình giữa đường, tự dưng
dừng xe lại cúi xuống lượm ngay, còn ngó xung quanh xem có ai nhìn thấy mình
nhặt nó hay không.
– Biết rằng có gia đình rồi,
không nên ngoại tình, cho dù là trong tư tưởng, nhưng gặp gỡ ai đó đẹp giai, hợp
tính tình, vui vẻ, ăn nói đúng gu và có duyên tự dưng có một lúc lãng mạn đâu
đó ùa vào, lắm khi về nhà rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến người ấy…
– Biết rằng ăn trộm là xấu,
nhưng nếu mình đang cần cái vật đó quá mà không có đủ tiền mua, tự dưng gặp nó
mà không có ai canh giữ, cái vật đó như mời mọc, như khiêu khích, tự nhiên cái
lòng tham lại nổi lên…
– Không tham ăn, nhưng khi
cái bánh bẻ đôi, phần ngon họ lấy còn phần dở cho mình, tự dưng mình cũng thấy
hơi buồn…
– Không tham chức phận,
nhưng khi cơ quan bình bầu thi đua, trong lúc ai cũng được xếp loại A có mỗi
riêng mình xếp loại B, tự dưng cũng thấy nóng mặt và tức tức trong bụng…
– Mình và bạn cùng mặc áo mới
đi ăn tiệc, bỗng dưng ai nấy đều ùa đến khen chiếc áo của bạn đẹp mà chẳng đoái
hoài đến cái áo của mình, tự dưng mình cũng cảm thấy hơi bực …
… và còn biết bao nhiêu thứ ở
cái phía bên kia nữa, nhưng mình không đủ thời gian kể ra cho hết. Quả thật, đó
chưa phải là tội lỗi hay cái gì đó xấu xa, chúng ta biết rằng không nên làm thế
nhưng tự dưng mình cũng cứ làm mới lạ. Mà lạ cũng phải, chứ ai nấy đều trơn tru
thẳng tuột đạo đức chân chất hết thảy thì lên thiên đàng ở hết ráo rồi, chứ ở
thế gian làm chi? Cuộc đời phải có tham sân si hỉ nộ ái ố mới chính là cuộc đời
chứ!
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác