Người đàn bà si tình - Truyện ngắn hay
Em đã theo anh đến thành phố này. Mà anh
không hề hay biết. Đúng hơn là anh không hề biết lý do thật sự khiến em có mặt
nơi đây. Cũng phải thôi. Con mồi nào có bao giờ biết được kẻ săn lùng nó.
Suốt cả chuyến bay, em cứ lầm bầm tự hỏi
liệu có phải mình đang hành động rồ dại không ? Em nhớ lại ngày xưa khi còn
là một cô bé, em đã phải lòng anh họa sĩ hàng xóm đẹp trai. Mê đến mức em đã
tìm hiểu được cả quãng đường anh ấy đi hàng ngày. Rồi cứ đúng giờ đó em sẽ đạp
xe theo hướng ngược lại, hy vọng nhìn thấy anh ở phía bên kia đường. Em đã nhiều
lần thỏa nguyện bởi vì con đường rất vắng và giờ anh đi là giờ buổi trưa, người
ta ít ra đường. Chỉ có vậy thôi mà em lâng lâng được cả buổi chiều. Em si tình
bẩm sinh. Em biết. Nhưng em không muốn thay đổi con người mình. Không thể thì
đúng hơn.
Em thuê khách sạn trên một con đường đẹp
nhất của thành phố, nơi người ta vẫn nói là tấc đất tấc vàng. Hơn 70 đô một
ngày đêm. Hơi cao so với mức lương của một biên tập viên trang web quèn như em.
Nhưng em hình dung ra cảnh, em có thể hẹn anh qua chỗ em ở, thì em lại hết ngại
ngần. Dù sau chuyến đi này, em có phải ăn mì tôm cả tháng thì em cũng không thể
để anh nhìn thấy em ở một nơi dọ dĩnh được.
Đẳng cấp của anh, em biết. Anh thường
xuyên ăn sáng tại các khách sạn 5 sao. Đó là lúc anh hẹn gặp các đối tác làm
ăn. Buổi chiều, đôi khi chỉ một ấm trà Nhật sực nức mùi thơm của rong biển,
nhưng cũng phải là ở một nơi sang trọng, có những cửa sổ kính lớn nhìn ra hồ
bơi. Từ bao giờ em đã thuộc anh hơn cả chính em như vậy nhỉ?
Em điện thoại cho anh, vờ làm như ngạc
nhiên khi biết anh đang công tác trong thành phố, nơi em cũng tình cờ đang có mặt.
Anh chả buồn hỏi vì sao em lại có mặt nơi đây. Nhưng anh hẹn qua chở em đi cà
phê tối. Em rộn ràng trong lòng, tạm thời quên đi sự khó chịu của những hóa đơn
thanh toán.
Người đàn bà si tình - Truyện ngắn hay |
Trong lúc chờ anh tới em đi đi lại lại
trong phòng, cố sắp xếp sao cho căn phòng đẹp nhất. Điểm nhấn là cả một lọ to
đùng hoa hồng leo thơm ngan ngát mà em đã phải vất vả lắm mới mang được từ Hà Nội
vào đây. 200 bông hoa cành dài, tuyền gai đâu phải chuyện đùa. Chỉ là vì em biết
anh thích loại hoa đó. Anh từng nói rằng loại hoa này đẹp ngay cả lúc đã héo
rũ. Em đã không quên một lời nào của anh, dẫu rằng những lời đó không dành cho
riêng em.
Em giấu biệt mấy bộ quần áo mặc nhà cũ kỹ
ở góc dưới cùng của va li. Trong tủ khách sạn em treo bộ váy áo lộng lẫy trị
giá bằng cả tháng lương của em. Em đã mua chúng vì nghĩ đến anh. Vậy mà chưa
bao giờ anh nhìn thấy em xinh đến thế nào trong những dải đăng ten bồng bềnh ấy.
Mải mê, đến lúc em nhớ ra là mình cần ăn
chút gì đó lót dạ thì đã gần bảy rưỡi. Mà thực ra em cũng không thấy đói lắm.
Lát nữa mình sẽ ăn chút bánh ngọt vậy. Em tự an ủi trong lúc cố tập trung hất một
đường chì đen thật sắc phía đuôi mắt. Nó sẽ khiến ánh nhìn của em có gì đó huyền
bí, khi em cố tình hạ thấp hàng mi xuống. Anh là người không thờ ơ với các chi
tiết, chắc chắn điều đó sẽ có hiệu quả. Em biết. Khi anh đến, em sẽ tắt bớt đèn
trong phòng. Ánh sáng mờ ảo sẽ khiến em trở nên lung linh hơn. Em biết.
Bao công chuẩn bị của em trôi sông hết.
Anh ngồi yên trong xe, điện thoại giục em xuống nhanh. Em cố nài anh lên phòng
chờ em một chút thì anh bảo thôi để khi khác. Liệu em có thể chờ đến cái “khi
khác” của anh không. Nhưng em không nài thêm, sợ anh giận lại hỏng mất buổi tối
mà em đã mường tượng bao lần trong mơ. Em líu ríu chui vào xe anh. Tâm trí mộng
mị nhưng em vẫn nhận ra là anh không hề hỏi qua lấy một lần là em đã ăn tối
chưa.
Anh đưa em tới một quán cà phê nằm ở tầng
hầm một khách sạn lớn. Đường vào như một mê cung với những lối đi giống hệt
nhau. Có lẽ anh rất quen chốn này. Còn em, chắc đi 10 lần cũng không thể tự
mình tìm đường ra. Quán ốp toàn gạch mộc nguyên bản. Anh nói rằng buổi tối ở
đây người ta tắt toàn bộ những đèn đồng ở ô đèn trần, chỉ để đèn nhỏ. Ánh đèn
nhỏ hắt trên từng bàn, tạo ánh sáng lung linh. Đuôi mắt đen bắt đầu phát huy
tác dụng. Hình như là em đặc biệt xinh trong ánh sáng huyền ảo đó. Mắt anh cũng
cho em biết điều tương tự. Mắt anh ve vuốt gương mặt em. Có thể là em đang tưởng
tượng, kệ, em thả mình trong cảm giác lâng lâng đó đâu phải lần đầu tiên. Anh gọi
trà hoa cúc. Anh luôn thích những gì thanh tao. Em biết. Nhưng em chưa biết làm
thế nào để trở thành nàng thơ của anh. Và em cũng không muốn tìm hiểu xem, hiện
tại anh đang có ai không. Em bị hút vào cảm xúc của mình. Nó bảo em là, em cần
có anh, bằng mọi giá. Vậy thôi.
Điện thoại cầm tay rung lên. Em tắt
luôn, chẳng buồn xem ai là người gọi đến. Em không muốn có ai chen vào buổi tối
đặc biệt này. Em đã mơ đến nó hàng bao nhiêu lần, bây giờ mới thành sự thật. Em
chầm chậm nhấp từng ngụm trà hoa cúc, như thể sợ trà cạn thì cũng đến giờ chia
tay. Em không dám nhìn anh không rời mắt, như lòng em muốn thế. Em sợ anh sẽ trốn
chạy ngọn lửa trong đó. Mâu thuẫn, bởi em vẫn muốn em không mãi đơn phương. Làm
thế nào để anh thấy tình dâng trong mắt em?
Anh hỏi em vì sao lại vào thành phố. Em
cụp mắt đáp rằng công ty em có một event nho nhỏ. Anh nói rằng rất vui khi nghe
em điện thoại. Ở giữa thành phố xa lạ này, ban ngày bận tối mắt với các cuộc gặp
gỡ nhưng buổi tối anh luôn thấy trống trải. Vậy ít nhất anh cũng chưa có bạn
gái, nếu không anh đã có thể lấp đầy những tối rỗng. Em chưa kịp hân hoan với ý
nghĩ này thì anh có điện thoại. Anh liếc nhìn số máy rồi ra hiệu cho em là anh
cần ra ngoài. Thời gian anh rời bàn dài lê thê. Thế mà mấy phút trước em đã thấy
thời gian đang phi vùn vụt. Rồi cũng đến lúc anh trở lại bàn ngồi. Sự vui vẻ của
anh ve vuốt lòng tự ái của em đôi chút. Em tự nhủ, cái mình muốn nhất là được
ngồi bên anh, thì mình đã đạt được. Cần phải biết gạt đi những điều khó chịu
khác.
Khuya, anh đưa em về. Đến khách sạn em ở
anh bỗng hỏi có muốn anh đưa lên phòng không. Tình huống đi quá xa ngoài dự định
của em, nên em hơi lặng đi, không biết nên nói gì. Nhưng hình như anh không chờ
câu trả lời của em. Anh nhanh nhẹn đánh xe vào bãi đỗ của khách sạn và gần như
dìu em ra khỏi xe. Hình như anh có giải thích điều gì đó với lễ tân khách sạn.
Mấy phút sau, em và anh đã đứng trước cửa phòng. Chân em hình như không chạm đất.
Anh tự quẹt thẻ mở khóa, chả cần hỏi em lấy một câu. Đôi mắt sành sỏi của anh
quét khắp căn phòng xinh xắn, dừng lại ở lọ hoa hồng đang tỏa hương nồng nàn
trong không gian khép kín với ánh nhìn tán thưởng khiến em nhớ lại dự định ban
chiều của mình. Ý thức chầm chậm trở lại, em mừng thầm mình đã không hoang phí
oan uổng.
Anh tiến về phía quầy bar, lấy ra một
chai rượu nhỏ. Thận trọng, anh rót ra hai cái ly. Em và anh cùng cạn ly. Hết ly
này lại tiếp ly khác. Hình như anh có mở thêm một chai nữa, em không chắc lắm.
Chưa bao giờ em có cảm giác bồng bềnh như thế này. Chưa bao giờ em được gần anh
đến thế. Nếu đây là một giấc mơ, em muốn mình không bao giờ tỉnh lại nữa. Mà
chân em cũng khuỵu xuống rồi. Tim em đập dồn, không thể kiểm soát. Có lẽ em bắt
đầu say rượu. Mặt em nóng bừng lên, chân tay run bắn. Thở dốc. Em nghĩ mình sắp
ngã lăn ra đất. Nhưng liền ngay đó em thấy thân thể mình được ghim trong cánh
tay mạnh mẽ của anh. Em không thở được nữa rồi, vì môi anh đã kề sát môi em. Em
chưa thấy cặp môi nào bỏng giãy đến thế. Giữa những nụ hôn anh thì thào : Anh yêu
em. Ba tiếng đó vang bên tai em chả khác nào tiếng sét. Em run cầm cập buông thả
hoàn toàn, mặc cho anh ngấu nghiến điên dại cặp môi chín nhừ. Anh không thể dừng
lại được nữa. Mà em cũng không thể dừng lại được nữa.
Em bị đánh thức bởi tiếng chuông điện
thoại. Theo quán tính, em chồm lên với tay toan lấy điện thoại để trên bàn
trang điểm sát giường. Nhưng rồi em lạnh người nhận ra mình đang ở một nơi
không phải là nhà mình. Rồi hốt hoảng nhận ra mình đang trần truồng dưới lớp
chăn mỏng. Lý trí vụt trở lại, em bỗng hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Em đã
biết bao lần nằm mơ điều đó. Thành thật với lòng mình, em gọi đó là giấc mơ hiếp
dâm. Nhưng, anh đâu rồi ?
Mắt em va vào một vật gì trăng trắng để
sát cạnh gối. Một chiếc phong bì của khách sạn nơi em ở. Em hấp tấp mở ra. Bên
trong có một xấp tiền và một tờ giấy trắng. Có ba chữ : Anh xin lỗi.
Em muốn gào lên nhưng không đủ sức há mồm.
Muốn khóc mà mắt cứ ráo hoảnh. Bỗng chốc em thấy khinh bỉ em. Khinh bỉ sự si
tình ngốc dại nó khiến anh đối xử với em chả khác nào với một con đàn bà ngoài
đường. Trong những giấc mơ của em, không bao giờ có cái kết như thế này. Ba chữ
lạnh lùng của anh đã dìm em xuống tận đáy của tủi nhục.
Em không tha thứ nổi cho anh. Đúng hơn,
em không tha thứ nổi cho chính mình.
Võ Hồng Thu
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác