Dù xấu xí dở người, nhưng Thị Nở dạy thế hệ hiện đại một bài học quý giá
Tối hôm trước, tôi tình cờ hỏi
đứa cháu họ: “Ông chồng ổn không?”. Nó òa lên, xổ ra một tràng, ức chế, phẫn
uất: “Anh ấy chán lắm cô ạ. Lúc nào cũng cáu kỉnh. Về nhà chỉ gác chân lên ghế
cắm đầu vào điện thoại, kể cả về nhà ngoại cũng thế. Chẳng trò chuyện với ai.
Với bố mẹ cháu cũng tỏ thái độ
láo hỗn, kênh kiệu. Cháu muốn chia tay nhưng vẫn hi vọng anh ấy sẽ thay đổi”.
Tôi thương cháu tôi quá. Nó một
nách ba con (chồng tính là một đứa), vừa làm việc ở công sở vừa buôn bán thêm
trên mạng mới đủ chi tiêu. Ngày xưa, gia đình cản phá nó với một chàng người
yêu không hợp tuổi, tôi điên lắm nhưng mẹ tôi gàn mãi mới nên không xắn tay
nhảy vào bảo vệ. Giờ hối hận.
Rút kinh nghiệm, tôi bảo luôn:
Không hạnh phúc thì phải hành động, đừng ngồi chờ. Chả ai thay đổi nếu không có
động lực. Hãy cho anh ta thời hạn, sáu tháng một năm chẳng hạn. Khi nhận ra anh
ta không thể thay đổi thì tự mình phải thay đổi. Trẻ con nhạy cảm với không khí
gia đình lắm. Thương con thế bằng mười hại con.
Tôi không thể nhớ mình đã chứng
kiến bao nhiêu hoàn cảnh tương tự. Câu trả lời thường gặp nhất là: “Bỏ rồi thì
phí bao công sức gây dựng gia đình và bao tháng ngày tuổi trẻ đã trót đầu tư
vào đó”.
Tại sao? Chúng ta hãy cùng tìm
hiểu một chút về nguyên nhân của hiện tượng này.
Gốc của tiến hóa
Cũng như nhiều sinh vật khác,
loài người rất sợ mất mát. Ngày xa xưa, khi cuộc sống còn giản đơn, việc mất
nguồn thực phẩm cho một tháng có tác động lớn hơn nhiều so với niềm vui có thêm
nguồn thực phẩm cho một tháng.
Mất ăn một tháng thì chết, còn có
thêm đồ ăn một tháng chỉ vui thêm một chút mà thôi. Sợ bị chết hẳn nhiên có tác
động mạnh mẽ hơn vui vì no.
Chúng ta có sáu cảm xúc cơ bản:
sợ hãi, ghê tởm, giận dữ, buồn bã, ngạc nhiên và vui sướng. Nhưng vì lý do sinh
tồn, bạn có thể nhận thấy bốn cảm xúc đầu khá tiêu cực. “Ngạc nhiên” đóng vai
trò trung tính, chuyển tiếp sang trạng thái tích cực là “vui vẻ”.
Tại sao tiến hóa lại hướng chúng
ta có tận bốn cảm xúc tiêu cực mà chỉ có một cảm giác tích cực? Đơn giản vì cảm
giác tiêu cực giúp chúng ta sinh tồn hiệu quả hơn tích cực. Nếu chúng ta không
biết sợ hãi, gặp hiểm nguy sẽ không biết đường chạy trốn.
Dù xấu xí dở người, nhưng Thị Nở dạy thế hệ hiện đại chúng ta một bài học quý giá: Đừng nhịn khổ, mà hãy hưởng thụ.
|
Nếu không biết ghê tởm, chúng ta
sẽ ăn thực phẩm độc hại hoặc lắng nghe những ý tưởng xấu xa mà không phản ứng.
Nếu không biết buồn bã hay giận dữ, chúng ta sẽ không có động lực để bảo vệ bản
thân và những người thương yêu. Tiến hóa không quan tâm đến chuyện chúng ta có
sống hạnh phúc hay không. Tiến hóa chỉ quan tâm đến việc chúng ta có tồn tại
hay không.
Một con chim trong tay bằng hai
con chim trong bụi
Vì cảm xúc tiêu cực dễ nhớ và
mạnh gấp nhiều lần cảm xúc tích cực, chúng ta cảm thấy vui một phần khi thắng
100 triệu, nhưng lại xót xa hàng trăm phần khi mất 100 triệu.
Nếu ai đó bảo chúng ta chơi trò
oẳn tù tì, thắng được tiền, thua mất tiền, sẽ có khá nhiều người từ chối không
chơi vì họ sợ mất mát hơn là thắng cược.
Với những kẻ máu mê đỏ đen, một
nghiên cứu thần kinh học chỉ ra rằng khi họ ở điểm cận kề ăn cược, chỉ là “suýt
thắng” chứ không thắng, phần não chi phối cảm xúc vui sướng của họ được kích
hoạt, hệt như họ vừa thắng vậy.
Với những người không máu mê cờ
bạc, điểm suýt thắng được tính là điểm thua và phần não tương đương không kích
hoạt. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất, giải thích tại sao con nghiện dù thua
vẫn lao vào như thiêu thân vì họ coi điểm suýt thắng như điểm thắng, trong khi
thực chất đó là điểm thua.
Hầu hết chúng ta không bị nghiện
cờ bạc, nên điểm suýt thắng được coi là điểm thua và thua thì phải tránh, dù
khả năng thắng có nhiều hơn 50%. Kinh tế học gọi đó là loss aversion: né tránh
mất mát. Điều này khiến chúng ta dễ dàng mất đi khả năng nhìn nhận thực tại một
cách khách quan và logic.
Trong marketing, loss aversion
đóng vai trò quan trọng trong việc điều chỉnh chiến lược và ngôn ngữ giao tiếp
với khách hàng. Người mua sẽ bị tác động khi họ bị mất đi cơ hội mua đồ giảm
giá hơn là khi họ tiết kiệm được một khoản vì mua đồ giảm giá.
Một thí nghiệm khác trong giáo
dục cũng không kém phần thú vị (nghiên cứu của Roland G. Fryer, Jr. của ĐH
Harvard, Steven D. Levitt và John List của ĐH Chicago và Sally Sadoff của ĐH
California San Diego). Giáo viên trong nghiên cứu này được chia làm hai nhóm.
Nhóm thứ nhất nhận lương cơ bản,
tạm cho là 50 triệu đồng một năm, cuối năm có thể thêm tiền thưởng tối đa 10%
căn cứ vào điểm thi của học sinh, tức là tổng cộng 55 triệu.
Nhóm thứ hai nhận tất cả số tiền
đó (55 triệu đồng) ngay từ đầu năm. Cuối năm, căn cứ vào điểm thi của học sinh,
họ có thể bị trừ tối đa là 5 triệu đồng. Cả hai trường hợp đều có một lượng chi
phí hệt nhau, chỉ có cách đặt vấn đề là khác.
Nhóm thứ nhất được thưởng, nhóm
thứ hai bị mất. Kết quả: giáo viên nhóm thứ hai lao động hiệu quả hơn, vì họ sợ
bị mất số tiền mà họ coi như đã nắm chắc trong tay.
Đã trót đưa chân…
Quay lại câu chuyện của cháu họ
tôi và nhiều người trong hoàn cảnh tương tự. Họ đang tuân thủ một quy luật rất
đơn giản của tiến hóa: Né tránh mất mát.
Không chỉ trong các mối quan hệ
tình cảm, các doanh nhân hay nhà quản lý đều chịu ảnh hưởng của loss aversion
khi họ biết chắc một dự án chả đi đến đâu, nhưng vẫn không thể buông tay vì đã
trót đầu tư vào đó rất nhiều của cải và sức lực.
Cũng tương tự, chúng ta biết khóa
học này sẽ chả giúp gì, nhưng đã trót học vài năm nên đành học nốt; công việc
này khiến chúng ta rã rời và bạc nhược, nhưng đã trót theo bao nhiêu năm nên
đành theo đến cùng; cơ quan này như cái nhà tù, nhưng đã trót làm bao lâu rồi
nên thôi đành tặc lưỡi…
Nếu suy nghĩ logic và khách quan,
hẳn chúng ta đã dừng lại. Nhưng nỗi sợ mất mát khiến ta cảm thấy không nỡ,
không muốn và không thể dừng lại nửa chừng.
Kết quả là chúng ta cố gắng đi
hết một đoạn đường dài dù biết rằng cuối con đường là ngõ cụt, chỉ vì nếu không
đi tiếp thì hóa ra bao nhiêu công đi nửa đoạn đường đầu hóa ra công cốc hay sao?
Trong mối quan hệ tình cảm, né
tránh mất mát trở nên một nỗi ám ảnh khủng khiếp khi chuyện tình yêu vợ chồng
được coi là những dự án mang tính cả đời, đầu tư lúc còn trẻ và thu hoạch lúc
về già. Chính vì cách suy nghĩ này mà khi mối quan hệ không còn cơm lành canh
ngọt ở lưng chừng, chúng ta bị nỗi sợ mất mát choán hết lý trí.
Kể cả khi quyết định sáng suốt
nhất là chia tay, chúng ta cũng cảm thấy không đành lòng, một phần lớn là do
cảm giác hẫng hụt, tiếc thời gian, xót công sức gây dựng vun vén. Chả nhẽ bao
nhiêu cố gắng bấy năm qua trở thành con số không?
Đặt tên lại cho cuộc sống
Tôi thường lắng nghe các lời thề
bồi yêu thương đến khi cái chết chia lìa đôi lứa với một sự mỉa mai ý nhị. Con
người thật lãng mạn đến mức phi lý, bởi chúng ta chỉ có thể hi vọng vào một
tình yêu vĩnh cửu, chứ không thể hứa hẹn một tình yêu vĩnh cửu.
Một tình yêu lâu bền thật đáng
giá, vì nó tiết kiệm cho đời rất nhiều khổ đau và đổi thay không cần thiết. Nếu
được chọn, đó hẳn là một lựa chọn tốt. Còn gì tuyệt hơn khi ta và người bạn đời
tự nguyện yêu nhau đến đầu bạc răng long?
Tuy nhiên, con người không sinh
ra chỉ để cố kiết có mối quan hệ duy nhất bất chấp hậu quả. Khi câu chuyện tình
yêu không còn mặn mà, thậm chí đắng chát với nhân vật chính trở thành nạn nhân
và kết cục được báo trước là buồn thảm, bạn muốn quẳng cuốn sách đó đi vì nó
chả có ích gì.
Nhưng có thể bạn lại cho rằng
đằng nào cũng đã đọc được nửa cuốn rồi, thôi cố đọc cho xong, chứ không lẽ bao
thời gian đọc mấy chương đầu thành ra công dã tràng? Có bao giờ cuốn sách đó
chính là cuộc đời bạn không?
Đã bao giờ bạn nghe ai đó thở dài
não nề: “Thôi đằng nào cũng đã thành vợ thành chồng” hoặc tệ hơn, như bà cô của
Thị Nở khi thấy cô gái xấu xí không đi tiếp con đường cô đơn của mình: “Đã nhịn
được đến từng này rồi…”.
Tôi rất sợ câu một vài phụ nữ bảo
nhau: Lấy chồng lãi mỗi đứa con. Nó mặc định cuộc hôn nhân là một con đường khổ
ải, nhưng ai cũng phải cố đi nốt. Phần lãi chỉ ở cuối con đường: đứa con nương
tựa lúc tuổi già.
Bây giờ hãy đảo ngược lại cách
nghĩ. Thay vì cho rằng nếu bỏ cuộc giữa đường là uổng phí và mất mát phần đời
đã đi, chúng ta hãy nói với bản thân rằng: nếu không buông tay bây giờ, hẳn ta
sẽ mất bao cơ hội và phần thưởng mà một cuộc sống mới có thể mang lại.
Hãy tưởng tượng bạn có tự do làm
những điều mình muốn, có sự tôn trọng của gia đình và xã hội, có yêu thương sẻ
chia của người bạn đời?
Hãy nhớ lại giấc mơ thời thiếu nữ
hay trẻ trai. Hãy tưởng tượng một ngày viên mãn đầy đủ của mình như thế nào từ
lúc thức dậy đến khi lên giường. Ai đã đánh cắp giấc mơ ấy nếu không có sự tiếp
tay của chính bạn?
Hẳn nhiên nếu buông tay, không ai
có thể dám chắc dự án tiếp theo của cuộc đời bạn sẽ là phiên bản mà bạn mơ ước,
nhưng ít nhất bạn có cơ hội thực hiện điều đó. Nếu không buông tay, cơ hội là
zero và bạn sẽ đi tiếp quãng đời còn lại với một mong mỏi sai lầm, vì nó dựa
vào nỗi sợ mất mát hơn là niềm hi vọng thành công.
Tình cảm lứa đôi có thể là một dự
án dài hơi, nhưng cũng có thể là những dự án nối tiếp nhau. Thái độ của chúng
ta với những dự án ấy quyết định nồng độ hạnh phúc của cuộc đời.
Dù xấu xí dở người, nhưng Thị Nở
dạy thế hệ hiện đại chúng ta một bài học quý giá: Đừng nhịn khổ, mà hãy hưởng
thụ.
Hãy nhớ rằng tiến hóa không quan
tâm đến việc chúng ta có vui vẻ viên mãn hay không. Tiến hóa chỉ quan tâm đến
việc chúng ta có tồn tại và duy trì nòi giống đầy đủ hay không. Muốn hạnh phúc,
chúng ta phải đặt lại tên cho cuộc sống. Ấy là ai cũng chỉ có một cuộc đời,
nhưng có nhiều cuộc sống. Hãy sống một cuộc sống KHÁC.
Đừng sợ mất quá khứ, hãy sợ mất
tương lai.
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác