Một lần đau không có nghĩa là không có được hạnh phúc
Mình không biết
cuộc sống của mình là như thế nào, mình không biết mình muốn là ai, và mình
không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì. Mình chỉ đi làm như cái máy, về nhà như
một cái máy và lăn ra giường ngủ như một người không có cảm xúc.
Mình vẫn có
nhiều đàn ông độc thân, rất đẹp trai yêu thích, họ có công việc, đủ tiền để mua
cho mình những bộ quần áo đẹp, nhưng mình không có cảm giác với họ. Mình không
biết nó xuất phát từ lúc nào, mình chỉ biết từ ngày chia tay mối tình thứ 2, sự
thất vọng trong lòng mình... nó quá lớn.
Lớn đến mức mình
không đi được với bất cứ một người nào nữa. Cứ nghĩ đến chuyện mình sẽ yêu một
lần nữa và người ấy làm trái tim mình nó đau như thế một lần nữa, mình biết
mình không chịu nổi. Thế là mình khép bản thân lại. Ban đầu chỉ là một sự khép
hờ, mình không biết từ lúc nào mà nó khép chặt, cuộc sống của mình cứ vô vị
trôi tuột đi như thế.
Nhiều sáng thức
dậy, thấy cuộc đời mình thật nhạt nhẽo. Không có gì đặc biệt muốn làm. Không có
động lực. Không có nổi nụ cười. Không có ai nằm bên cạnh. Không tin nhắn quan
tâm và cũng không có ai nhớ đến.
Cứ nghĩ bản thân
mình đã đi qua nhiều chông chênh, băng qua nhiều tổn thương, vượt qua bao giông
bão, mất niềm tin, thất vọng biết bao lần như vậy là đã chai lì với cảm xúc
rồi. Cho dù ai yêu mình, cũng không còn làm mình rung động được nữa. Nhưng
không, đó chỉ là bản ngã do chính mình huyễn hoặc, mình vẫn yêu, vẫn rung động
với Người ấy, vẫn muốn buông thả bản thân thêm một lần nữa để đánh cược với
tình cảm. Nhưng... mình sợ phải một lần nữa mình rơi xuống cái hố đầy chông gai
nhọn hoắc.... không lối thoát. Mình nhiều lần tránh né Người ấy. Một tối, anh
nhắn tin nói:
- "Chín
phần đau khổ, một phần hạnh phúc. Nhưng người ta chấp nhận đổi lấy nước mắt để
nhận lấy một phần hạnh phúc ấy, chỉ để mong có một kết quả viên mãn"
- "Cho dù
em có ngủ với 2 hay 3 thằng đi chăng nữa anh cũng chẳng quan tâm. Cứ cho là 23
thằng thì tức là anh phải yêu em gấp 23 lần những người còn nguyên vẹn."
Khoảnh khắc đọc
được dòng tin ấy, mình xúc động đôi mắt nhoè đi.
Mình đi qua tuổi
28 bằng thói quen gặp Người ấy mỗi tối cuối tuần. Lần đầu tiên Người ấy nắm tay
mình bước vào quán ăn. Ngón tay Người ấy thon dài, ấm áp. Tim mình khẽ nhói
lên, một cảm giác thổn thức không thể nói thành lời. Với Người ấy, có thể đó
chỉ là cái nắm tay, nhưng với mình nó đặc biệt hơn tất cả mọi thứ.
Nếu Người ấy
biết, chưa hề có một người đàn ông nào công khai nắm tay mình trong đám đông, Người
ấy có cười nhạo hay thương hại mình không?!
Mình thương Người
ấy. Nhưng chưa bao giờ, mình nghĩ anh lại trở thành toàn bộ suy nghĩ của
mình.
Cuộc sống của
mình, kể từ ngày gặp Người ấy, đã khác đi nhiều, thi thoảng có ai đó đối tốt
với mình mình vẫn cảm động, cũng có thể nhớ về một vài kỷ niệm với một người
khác. Nhưng rồi, đến cuối ngày, điều cuối cùng, mình nghĩ đến nhiều nhất trong
một ngày... vẫn là Người ấy!!
Không có nhận xét nào:
Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác