10 lý do khiến giáo dục Việt Nam tụt hậu - đọc mà suy ngẫm
“Phụ huynh xem bằng cấp của con như
trang sức, học sinh đối phó, sinh viên sư phạm không yêu nghề, cán bộ quản lý
không đúng năng lực…”, cô giáo Tô Thụy Diễm Quyên chỉ ra nguyên nhân đang kéo
lùi sự phát triển của giáo dục Việt Nam.
Vẫn còn nhiều lý do nhưng 10 lý do này
là những điều có thể khắc phục được, cần có tiếng nói chung và sự hợp tác của cả
những người trong cuộc lẫn phụ huynh.
1. Giáo viên không thích học tập và
phát triển chuyên môn vì lương không tăng theo trình độ và năng lực mà tăng
theo thâm niên. Cơ chế đánh đồng năng lực khiến người giỏi mất dần nhu cầu phát
triển.
2. Giáo viên giỏi nhưng lương không
đủ sống nên phải ra ngoài kiếm ăn. Vì thế không còn sức để học tập và đầu tư
cho phát triển chuyên môn, ngoại trừ việc sưu tầm đề thi để đi dạy thêm. Trong
lớp thì dạy qua loa vì có tâm sức đâu mà đầu tư, có đầu tư cũng vẫn bị đánh đồng
với người không đầu tư.
3. Các chương trình bồi dưỡng thường
xuyên không phù hợp giáo dục hiện đại và cách tiếp cận lỗi thời nên kém tác dụng.
99% giáo viên phát triển năng lực bằng kênh duy nhất đó là đi tập huấn và bồi
dưỡng thường xuyên. Giáo viên gọi đó là “đi chép phạt”.
4. Quá nhiều cán bộ quản lý không đủ
năng lực, không trọng dụng đúng người đúng việc, không chú trọng phát triển đội
ngũ, không biết nhìn nhận, không chấp nhận sự phản biện và vì thế khó phát triển.
5. Nhiều người không yêu nghề nhưng
vẫn vào nghề giáo vì không thể thi vào đâu khác. Sinh viên giỏi hiếm khi vào sư
phạm, đầu vào của nghề giáo lẽ ra phải tinh hoa nhất thì lại không hút được người
tài do nghề không hứa hẹn. Họ thiếu chữ Tâm lẫn năng lực sư phạm nên đã làm hỏng
hình ảnh người thầy dẫn đến mất lòng tin của xã hội.
6. Phụ huynh xem việc học và bằng cấp
của con như trang sức của mình nên ép con học ngày học đêm để hơn con người
khác. Họ không biết con mình thuộc trí thông minh dạng nào, năng lực tốt nhất
là gì, mục tiêu ra sao mà chỉ cần điểm số do đó không quan tâm chất lượng giáo
dục thực sự mà chỉ quan tâm bằng cấp và giấy khen.
7. Những người giỏi không chịu nổi
cách làm việc áp đặt và quan liêu của đại đa số cán bộ quản lý nên giáo dục
không hút được nhân tài.
8. Học sinh không được dạy cách học
tập chủ động mà chỉ học đối phó. Học sinh không xác định được mục đích việc học
mà chỉ học để thực hiện mong muốn của bố mẹ và bố mẹ nào cũng mong con mình là
bác sĩ, kỹ sư. Thực lực những người trẻ thiếu kỹ năng, dư bằng cấp là một biểu
hiện lệch lạc của giáo dục, không chỉ là lỗi của giáo dục mà còn là lỗi của cả
phụ huynh.
9. Chương trình giảng dạy thiếu
khoa học. Không dễ gì mà giáo viên được phép sáng tạo bởi sự quy chụp của những
người đi thanh tra thường dùng chiếc mũ “sai quy chế” hoặc “sách giáo khoa là
pháp lệnh”. Sách giáo khoa của Việt Nam nặng về lý thuyết và kém về ứng dụng.
10. Nhiều cuộc thi không thực tế mà
chỉ như sân khấu và tất cả cùng diễn để lấy thành tích. Cách đánh giá giáo viên
giỏi không dựa vào kết quả sản phẩm giáo dục là học sinh mà chỉ dựa vào những
gì giáo viên “diễn” trong một tiết dạy đã chuẩn bị công phu. Cách đánh giá học
sinh cũng chỉ đánh giá được khả năng ghi nhớ thông tin, tức là bậc thấp nhất của
nhận thức và tư duy. Những phương pháp rèn luyện và đánh giá được kỹ năng thì
chưa có thang điểm chính thức, do đó bị xem nhẹ.
Giáo viên Tô Thụy Diễm Quyên, TP HCM