Sự vô cảm và bài học với những đứa con bất hiếu
Một người đàn bà chẳng may chồng mất sớm, bà cứ ở vậy nuôi 4 đứa
con trai. Cậu con trai cả khi đó mới 11 tuổi. Khi còn sống, chồng bà đã lao
động cật lực để nuôi sống gia đình, nhưng sau cái chết của ông, người vợ trẻ
phải gánh hết sức nặng gia đình lên đôi vai bé nhỏ.
Người mẹ dành hết thời gian để chăm sóc, dạy dỗ những đứa con
thơ. Ngày cũng như đêm, bà một mình tần tảo, luôn chân luôn tay. Ban ngày bà
làm việc, còn khi chiều buông, bà chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Bà thường ngủ muộn, sau lúc nửa đêm, còn sáng hôm sau thì dậy
rất sớm, để lo bữa sáng và sửa soạn quần áo cho lũ trẻ đến trường. Khi đã yên
tâm mọi chuyện đâu vào đấy, bà đưa lũ trẻ đi học và về nhà, sốt ruột chờ đến
giờ chúng trở về.
Nhiều năm đã trôi qua, lũ trẻ đã lớn lên, nhưng sự quan tâm của
người mẹ thì vẫn như ngày nào. Thậm chí khi bọn trẻ đã trưởng thành, bà vẫn
tiếp tục giúp đỡ các con: bà trả hết mọi khoản chi tiêu trong nhà, tiền học,
tiền quần áo và sau đó tìm việc, rồi lo chuyện lấy vợ cho mấy cậu con trai.
Khi đã ngoài 60 tuổi, bà sống một mình. Bao nhiêu năm làm việc
lao lực đã khiến bà kiệt sức. Khi đó bọn con trai bà liền họp với nhau, phân
công nuôi mẹ theo thứ tự.
Càng ngày, sức khỏe của bà mẹ càng trở nên tồi tệ. Thậm chí bà
còn không thể trò chuyện được nữa.
Các cô con dâu đối xử tệ, thậm chí còn buông những lời vô lễ với
bà, nhưng bà cứ thế, âm thầm nhẫn nhục chịu đựng.
Những cậu con trai mà bà chăm bẵm từ lúc lọt lòng đến khi cưới
vợ, đáng lẽ ra phải bảo vệ mẹ và quan tâm đến bà hơn, thì lại bắt đầu đổ vấy
trách nhiệm cho nhau.
Một lần nọ, đến lượt cậu con trai út trông mẹ. Đúng ngày này, vợ
chồng anh này được mời đi dự tiệc. Hai vợ chồng không muốn bỏ lỡ dịp vui, nhưng
không biết phải "xử lý" bà mẹ ra sao. Anh ta bèn gọi cho anh trai cả,
nói rằng mình có việc bận, nhờ anh trông giúp mẹ.
Hai anh em cãi nhau một trận, anh trai cả nói rằng sẽ không mở cửa, nếu cậu em cứ nhất quyết mang mẹ đến nhà anh ta.
Hai anh em cãi nhau một trận, anh trai cả nói rằng sẽ không mở cửa, nếu cậu em cứ nhất quyết mang mẹ đến nhà anh ta.
Bỏ ngoài tai, giữa đêm cậu út chở mẹ đến nhà anh cả. Anh ta gõ
cửa hồi lâu, nhưng anh trai cả nhất quyết không chịu mở cửa. Khi đó, anh trai
út liền hét lên:
"Mẹ anh đang ngồi ngoài cửa đấy, tôi để mẹ lại và đi
đây".
Và anh ta bỏ đi. Người mẹ nhìn thấy và nghe thấy tất cả. Nước
mắt bà từ từ lăn chảy trên bờ má nhăn nheo.
Bà không thể di chuyển lấy một bước, không thể cất lên một lời
nào, hoàn toàn không thể làm một điều gì nữa. Không có ai ra mở cửa cho bà,
không có một ai quan tâm, rằng bà có thể đói, khát hoặc muốn được nằm nghỉ
ngơi.
Đó là những gì sau ngần ấy năm đau khổ, vất vả. Bà chỉ nhận được
sự thờ ơ, lãnh cảm. Bà ngồi ngoài cửa, nhớ lại toàn bộ cuộc đời của mình. Bà tự
nhủ:
"Không có lẽ đó là những đứa con của mình hay sao. Những
đứa con mà mình rất yêu thương, cố gắng để chúng không phải chịu điều gì vất
vả.
Đã bao lần các con đánh thức mẹ giữa đêm khuya, chỉ để đòi uống
nước hay làm một điều gì đó.
Mình đã từng vui khi thấy các con vui, và cũng đau khổ khi thấy
các con có chuyện gì buồn bã.
Cuộc sống trôi qua, cứ như là khoảnh khắc, và giờ thì mình trơ
lại một mình, cô đơn, trong đói rét..."
Buổi sáng ngày hôm sau, người con trai cả mở cửa ra thì thấy
người mẹ đã qua đời...